My diary 24! Đêm dài!
Đăng vào lúc: 2h10' 12/12/2012
Lượt xem: | 17 |
Số bình luận: | 0 |

Cứ mỗi lần nghĩ đến gia đình, lòng tôi lại nặng trĩu. Đêm nay lại là một đêm thật dài. Tôi tự nghĩ làm sao để có thể giải quyết được mọi chuyện, làm sao để có thể bước qua được giai đoạn này, làm sao để cha mẹ mình, có thể ngày nào cũng cười, ngày nào cũng vui. Mua ly phê đá, ngồi trước máy tính, bật lên một cái gì đó ấm áp mang đến sự mờ ảo, rít một hơi dài, thổi ra tất cả sự mù mịt, lòng đã nhẹ được đôi chút. Phải chi tất cả cũng như làn sương ấy, tan biến hết.
Từ trước tới nay, tôi luôn sống trong cái vỏ bọc mà cha mẹ mình tạo ra, nhưng rồi mọi thứ vỡ tan, cái ý thức hình thành trong tôi, sự khôn lớn ấy như cây kim, xé tan cái màn hư ảo. Cứ như bước sang một giai đoạn khác. Tôi nhận ra tất cả những gánh nặng xung quanh mình. Cầm những đồng tiền đầu tiên do tự mình làm ra, tôi thấy quý vô cùng. Dẫu có là ko bao nhiêu, nhưng cũng đủ để nguôi ngoai, tôi không phải là một thằng vô dụng, một người sống bám của xã hội. Tự hỏi sao lúc này tư tưởng lại đi xuống thế này, đâu rồi một thằng con trai lạc quan, tự cao. Thở dài, cái cảm giác nhìn thấy mọi việc trước mắt, mọi người chạy đôn chạy đáo, mình thì ngồi lặng thinh một chỗ. Tại sao chứ…? Nhiều đêm thức trắng, cũng chỉ để suy nghĩ làm sao mình có thể đặt đôi vai của mình, gánh vác một phần tảng đá ấy. hihi! Suy cmn nghĩ gì chứ, cái thằng con trai mới lớn như mày thì làm được gì?
Lúc nhỏ, chúng ta bưng một tô canh, cầm một ly nước nóng, lỡ ko may, bị bỏng, chỉ biết buông rơi tất cả, còn bắt mọi người an ủi, đùn tất cả những hậu quả cho người khác giải quyết. Đã qua rồi cái thời ngây thơ ấy, bây giờ thì dù biết là bị bỏng, dù biết rất nóng, nhưng không bao giờ tôi buông, dù chỉ đổi lại một nụ cười, dù chỉ cần một không khí vui vẻ thoáng qua.
Tôi có những người bạn hết sức vô tư, thật đáng ngưỡng mộ. Đâu phải mình muốn già đi, đâu phải mình không muốn nhí nha nhí nhố như mọi người, tui cũng muốn lên face, cũng muốn tự sướng, cũng muốn pose, nhưng… tâm trí đâu … đến cả cái việc thằng bạn rủ đi uống café với nó, tôi cũng chỉ nói từ chối bằng câu không có tâm trạng. Nó nói tôi suy nghĩ nhiều quá rồi. Biết! Biết chứ! Biết rất rõ là đằng khác! Nhưng làm sao đây! Mọi việc cũng là vì tiền, tại sao chỉ vì những tờ giấy ấy, mà mọi thứ lại thành ra thế này!
Tôi chỉ luôn tin rằng, tất cả cũng chỉ là thử thách, rồi sẽ chóng qua, rồi sẽ có một ngày mơ ước của tôi thành sự thật. Đường đi thì đã có, tôi chỉ cần nghiêm khắc hơn với bản thân, thì cái đích kia sẽ ngày càng gần, càng gần hơn. Mọi việc rồi sẽ tốt thôi mà!
p/s: Tự dưng nhớ tới một câu: “Khi đã một lần leo lên tới đỉnh cao, bạn sẽ không bao giờ quên được cái cảm giác ấy!” Tôi sẽ nhớ mãi cái đỉnh cao ấy, rồi một ngày, tôi sẽ leo lên cao nữa, cao hơn rất nhiều! Tôi hứa đấy!
Vạn Sự Hồi Quy,
Bất Biến Bất Suy,
Thiên Vô Nhất Hữu!
Định Ước Tất Thành!
Từ trước tới nay, tôi luôn sống trong cái vỏ bọc mà cha mẹ mình tạo ra, nhưng rồi mọi thứ vỡ tan, cái ý thức hình thành trong tôi, sự khôn lớn ấy như cây kim, xé tan cái màn hư ảo. Cứ như bước sang một giai đoạn khác. Tôi nhận ra tất cả những gánh nặng xung quanh mình. Cầm những đồng tiền đầu tiên do tự mình làm ra, tôi thấy quý vô cùng. Dẫu có là ko bao nhiêu, nhưng cũng đủ để nguôi ngoai, tôi không phải là một thằng vô dụng, một người sống bám của xã hội. Tự hỏi sao lúc này tư tưởng lại đi xuống thế này, đâu rồi một thằng con trai lạc quan, tự cao. Thở dài, cái cảm giác nhìn thấy mọi việc trước mắt, mọi người chạy đôn chạy đáo, mình thì ngồi lặng thinh một chỗ. Tại sao chứ…? Nhiều đêm thức trắng, cũng chỉ để suy nghĩ làm sao mình có thể đặt đôi vai của mình, gánh vác một phần tảng đá ấy. hihi! Suy cmn nghĩ gì chứ, cái thằng con trai mới lớn như mày thì làm được gì?
Lúc nhỏ, chúng ta bưng một tô canh, cầm một ly nước nóng, lỡ ko may, bị bỏng, chỉ biết buông rơi tất cả, còn bắt mọi người an ủi, đùn tất cả những hậu quả cho người khác giải quyết. Đã qua rồi cái thời ngây thơ ấy, bây giờ thì dù biết là bị bỏng, dù biết rất nóng, nhưng không bao giờ tôi buông, dù chỉ đổi lại một nụ cười, dù chỉ cần một không khí vui vẻ thoáng qua.
Tôi có những người bạn hết sức vô tư, thật đáng ngưỡng mộ. Đâu phải mình muốn già đi, đâu phải mình không muốn nhí nha nhí nhố như mọi người, tui cũng muốn lên face, cũng muốn tự sướng, cũng muốn pose, nhưng… tâm trí đâu … đến cả cái việc thằng bạn rủ đi uống café với nó, tôi cũng chỉ nói từ chối bằng câu không có tâm trạng. Nó nói tôi suy nghĩ nhiều quá rồi. Biết! Biết chứ! Biết rất rõ là đằng khác! Nhưng làm sao đây! Mọi việc cũng là vì tiền, tại sao chỉ vì những tờ giấy ấy, mà mọi thứ lại thành ra thế này!
Tôi chỉ luôn tin rằng, tất cả cũng chỉ là thử thách, rồi sẽ chóng qua, rồi sẽ có một ngày mơ ước của tôi thành sự thật. Đường đi thì đã có, tôi chỉ cần nghiêm khắc hơn với bản thân, thì cái đích kia sẽ ngày càng gần, càng gần hơn. Mọi việc rồi sẽ tốt thôi mà!
p/s: Tự dưng nhớ tới một câu: “Khi đã một lần leo lên tới đỉnh cao, bạn sẽ không bao giờ quên được cái cảm giác ấy!” Tôi sẽ nhớ mãi cái đỉnh cao ấy, rồi một ngày, tôi sẽ leo lên cao nữa, cao hơn rất nhiều! Tôi hứa đấy!
Vạn Sự Hồi Quy,
Bất Biến Bất Suy,
Thiên Vô Nhất Hữu!
Định Ước Tất Thành!