My diary 23! Bước vào cuộc đời!
Đăng vào lúc: 2h39' 22/9/2012
Lượt xem: 18
Số bình luận: 0
Đã qua rồi cái tuổi học hành!

Có rất nhiều cảm xúc!
Có rất nhiều những niềm vui, và... nỗi buồn!
Có rất nhiều điều, được học hỏi, bằng sự trả giá!
Có rất nhiều thứ, đang chờ đợi mình!

Cuộc sống này, đôi lúc, tôi tự hỏi mình tôi sống vì cái gì? Bạn đừng cười khi có người bất chợt hỏi bạn câu này. Liệu bạn có thể trả lời nó một cách kiên định hay chưa? Có thể gọp lại những câu hỏi ấy như sau: Bạn mong muốn cuộc sống sau này của bạn như thế nào? Đối với bạn, như thế nào là hạnh phúc, như thế nào là sung sướng, như thế nào, để dù có chuyện gì xảy đến, khiến bạn ko thể đi tiếp vào cái vòng xoáy cuộc đời này, bạn vẫn không hối hận? Làm thế nào để gọi là sống hết mình? Làm thế nào, để làm tất cả những người thân, người bạn của bạn, đều yêu mến bạn?

Khó quá!

Lại một điều đáng suy nghĩ nữa, nhiều người tiếp xúc với tôi, họ nói cuộc sống này đối với họ thật dễ dàng! Tôi thử đặt mình trong hoàn cảnh của họ, uh thì dễ dàng thiệt. hihi, cười nhạt, khi nhận ra đằng sau câu nói ấy, không phải lúc nào, người khuyên bảo mình cũng là một vĩ nhân. Cuộc đời thật dễ dàng, ko, thật tẻ nhạt khi chỉ nghĩ đến bản thân mình, bỏ qua cảm xúc của người khác. Có người nói, tôi sống trên đời, thích thì làm, ko thì thôi, cần dek gì phải nghĩ đến người khác nghĩ tôi ra sao? ok, anh nói mạnh miệng lắm, nhưng liệu thật sự, anh có bỏ qua dc hết cửa miệng của thiên hạ hay không?

Người ta nói, "Phú quý sinh lễ nghĩa"! Hiểu một cách đơn giản là, khi mình trở nên giàu sang, cái cách mình ăn, nói, cái cách mình hành động đều được mọi người coi là có ý nghĩa. Nhưng, sâu xa hơn, câu này giải thích hơi bị nhiều, đa số thiên về mặt trái của sự giàu sang. Còn ai có hiểu ra sao, cái đó tùy vốn sống của mỗi người. Ngộ xin miễn bàn loạn.
- VD một chuyện tức cười, sao có nhiều người rãnh hơi thiệt, đàn ông con zai, làm tiệc sinh nhật còn hơn cái đám cưới, rồi lễ này lễ nọ, hết chuyện, tới những ngày kỷ niệm vớ vẫn cũng lấy cớ làm đám tiệc. Thôi, anh thích thì anh làm, anh dư tiền mà, cốt cũng có ý tốt, cho mọi người vui chơi.
- VD: trong một gia đình, lúc nào cũng có sự cân bằng nhỉ? Một trường hợp nhỏ nhỏ thôi, nói rộng ra cả họ thì đời nào cho hết chuyện. Một gia đình có 5 anh em đi, người anh cả làm việc cật lực, làm thuê, làm mướn, nuôi 4 đưa em ăn học. Đứa thứ 2, 3, 4 thành tài, đứa út bỏ học. Sau này, thằng anh vẫn phải làm, bươm chải với cuộc sống, vẫn là trụ cột trong việc giải quyết chuyện gia đình. Thằng 2 rất tôn trọng anh cả của nó, nó biết được là từ đâu mà nó có ngày hôm nay. Trong khi 2 thằng thành đạt còn lại, chả biết ai là ai. Tỏ ra khinh thường anh mình, vì làm thua kém mình.Còn ông út, thì thôi, cần chi lo nghĩ cho nhiều, cứ việc chơi bời, có gì, có mấy ông anh giàu sang của mình gánh vác, sợ chi... Việc thành thì vui vẻ, việc bại thì đỗ thừa. Ông anh cả, đến phút cuối, vẫn gòng mình mà lo cho cả gia đình. Còn người ta, có khi coi ỗng là phiền hà, lo chuyện bao đồng, khó khăn. Bỏ thì thương, vương thì tội. Hẵn là miêu tả như vậy, mọi người đã tưởng tượng được cái cảnh lúc gia đình vui vẻ ra sao, và lúc gia đình xào xáo ra sao rồi nhỉ? Haiz, cười nhạt cho cuộc đời, người giàu sang, xã hội kính nể, nhưng thật ra, giá trị của một con người, là nằm ở gia đình là chính! Dù anh có thành công như thế nào, mà đã bất nghĩa, coi như đồ bỏ! Thà không có còn hơn! Như thế có gọi là cân bằng không nhỉ, có người trọng, có người khinh, có người cực, có người sướng, có người sang, có kẻ hèn!

Nãy giờ nói như thế, có liên quan gì tới mình đâu nhỉ? ^^ Mọi người trên thế gian, có lẽ có rất ít người hiểu tôi. Cái mục đích mà tôi sống, cái cuộc sống mà tôi hằng mơ tưởng. Có lẽ một phần, tại vì mình không muốn chia sẽ. Và có lẽ, thậm chí tôi còn chưa hiểu rõ bản thân mình. Tôi từng nói với một thằng bạn suốt ngày cứ long bong :" Mày còn không hiểu bản thân mày, thì ko làm được đách gì hết?" Câu này đúng, nhưng tôi là gì mà có quyền nói người ta như thế nhỉ. Khuyên người ta thì hay lắm, còn mình, có khi chẳng khá hơn họ là bao nhiêu.

Bạn bè nói tôi, có cha mẹ lo sẵn, sung sướng quá trời, cần chi phải lo nghĩ, bon chen! Trời, lại cười nhạt^^! Phải, công nhận, cha mẹ tôi lo cho tôi rất đầy đủ, nhưng thử nghĩ coi, một thằng con trai, tự ái dập dồn ^^ như tui, mà cứ để ỗng bã lo hoài ah! Phí lời! Từ khi sinh ra, đã thua kém mọi người nhiều thứ, có những lần nhớ lại tuổi thơ của mình, bị bạn bè dụ dỗ, lừa lọc, ăn hiếp, nhưng tất cả đều là những kỷ niệm đẹp của một thời...! Nhưng cũng nhờ đó mà tui bây giờ có một vốn sống nhất định, mà tui tin chắc, ko có bất kỳ ai trên thế gian này, có dc như tui! Cái cốt yếu, là làm sao, tôi sử dụng được nó và những thế mạnh mà tôi đang có, bằng một tâm hồn lạc quan, yêu đời, bằng những việc mà tôi nghĩ là đúng, là có ích cho mọi người.

Cuộc đời đôi lúc có những khoản lặng, chỉ riêng một mình bạn cảm nhận. Đó không phải là sự cô đơn, chỉ đơn giản rằng, trong thời điểm ấy, không có ai có thể chia sẽ với bạn được. Bạn biết rằng mình phải tự lực vượt qua,... hoặc, sẽ bị vùi chôn vĩnh viễn nơi đó. Những mối quan hệ bạn gây tạo ra từ trước đến giờ, dẫu có đến bên bạn, đó cũng chỉ là những niềm vui khác, khiến cho bản thân mình có thêm nghị lực đương đầu với những điều sắp tới... trong cuộc sống này! Không cần nghĩ những điều xa xôi, phức tạp, nhưng có một điều tôi chắc rằng, nói một cách đơn giản, để sống tốt trong cuộc sống này, tôi không cần phải tỏ ra vẻ mình là một con người nổi bật, hay mạnh mẽ, hay giàu sang phú quý, tôi chỉ biết, tôi đang cố gắng, cố hết sức, làm những điều còn dang dở, làm đúng trách nhiệm trong gia đình, sẵn sàng, là một mãnh ghép nào đó, dù nhỏ nhoi, cho những ai trên cõi đời này, cần đến nó! (Mày nói hay lắm longxom ơi, để coi mày làm dc tới đâu!)

Bình Luận:

Web hosting by Somee.com