My diary 17! Em lại làm tôi nghĩ đến những điều tôi không muốn nghĩ!
Đăng vào lúc: 19h19' 7/11/2011
Lượt xem: 15
Số bình luận: 0

Post cho nhật ký ngày 05/11/2011

Haiz, hôm nay đã uống 4 chai sài gòn đỏ rồi, ngẫu hứng nên viết ra luôn.

Có lẽ từ lúc quen e tới nay, anh chưa bao giờ nghĩ xấu về em, và thật sự mà nói, anh ko bao giờ muốn vậy.( Mọi người cũng biết mà. Sau một câu khẳng định, xác xuất có được một câu bắt đầu bằng chữ “nhưng” hơi bị cao.) Nhưng, tại sao mọi việc lại bắt anh nghĩ ra những chuyện mà anh không muốn nghĩ.

Cuộc đời anh, có lẽ, vốn đã chấp nhận rằng em cũng chỉ là một phần trong đó, giúp anh có những cảm nhận, những cảm xúc nhất thời, những cái ẩn dấu trong lòng mình. Em còn nhỏ quá. Mới hơn 16 tuổi đầu. Có lẽ cũng vì điểm đó mà tạo nên sự khác biệt to lớn nhất giữa anh và em. Anh hiểu chứ, anh biết được rằng, con người ta, ai cũng có điểm khuyết, ai cũng có sai lầm, ai cũng không hoàn hảo, anh biết, và anh biết rất nhiều, nhưng lại không đủ để anh có thể chịu đựng tất cả.

Em biết hok? Ngay từ những dòng tin nhắn đầu tiên em gửi đến cho anh, anh đều lưu lại, để một ngày nào đó, anh có thể nói hết với đó cả mọi người rằng, đó là tất cả những gì của anh và của em, rằng anh và em đã đến với nhau như thế nào, rằng anh và em là cả một câu chuyện, rằng em là người duy nhất “dụ dỗ” anh thốt lên 3 chữ “anh yêu em”, rằng em là người con gái tạo cho anh nhiều cảm xúc nhất, vực anh dậy, mang đến cho anh những suy nghĩ, những cảm nhận mà anh trước khi gặp em, tưởng như đã mất rồi, rằng … nhiều, nhiều lắm em à! Và giờ đây… anh nói gì đây. Anh chỉ biết tự trách mình đã trao lầm tình cảm của mình cho một đứa con nít chưa hiểu tình cảm là gì, chưa cảm nhận và định nghĩa được chữ “đau”, chưa biết nghĩ đến cảm nhận của người khác, chưa… nhiều lắm em ah. Anh xin lỗi, anh biết, anh hiểu rằng, với lứa tuổi của em, những đòi hỏi của anh quá cao. Anh chỉ muốn em tốt hơn thôi. Chỉ có điều, anh quên rằng, anh đã từng nói “Con người không phải chỉ muốn là được!” Anh luôn đặt câu hỏi rằng tại sao, hai đứa mình lại trở nên như vậy, tại sao càng ngày anh càng thật vọng về em. Có một điều anh mâu thuẫn với cuộc sống của mình rằng “Anh đã không tin rằng môi trường sống ảnh hưởng đến bản thân mình, chính mình đã định hình nó và chỉ cần chờ đủ điều kiện để bọc lộ mà thôi!”, vậy mà chính anh lại an ủi mình rằng, chính môi trường sống đã ảnh hưởng và tạo cho em một con người như ngày nay……….haiz…..bỏ đi. Tất cả… both shit! Bây giờ anh chỉ là một người bạn, không hơn không kém, chỉ có điều, anh còn quan tâm tới em mà thôi, anh chỉ muốn em tốt hơn từng ngày mà đôi khi cảm thấy bất lực trước những gì mà em phát triển. Có lẽ nguyên nhân không phải do anh đâu nhỉ? Em đã từng nói, rằng em wen anh, em chịu rất nhiều áp lực, cũng bởi vì anh học giỏi, anh con nhà giàu, công tử, đẹp trai…Anh ước chi em đừng nói vậy đó em ah. Ai có thể chọn cho mình một số phận? Ai có thể tự định đoạt rằng con người mình sẽ trưởng thành như thế nào? Em tâng bốc anh như vậy, anh xem như là cảm nhận của em. Anh biết rất rõ con người của mình, cảm nhận của mình, điểm mạnh và khuyết điểm của bản thân. Dù biết em thương anh nhiều, mơ mộng về anh, tưởng rằng anh là một người hoàn hảo, đủ khả năng lo cho em hạnh phúc, và quả thật, từ lúc chính thức wen em, anh luôn muốn mang đến hạnh phúc, mạng đến cho đời em những nụ cười mà thôi. Anh chiềm đắm trong tình cảm của em, rồi tự nói với lòng mình, rằng bây giờ anh chỉ có em, chỉ biết em thôi. Để rồi một ngày kia, khi anh bắt buộc phải nói lời chia tay …

Em ah! Anh có thể nói sao đây? Tính lãng mạn, tính hài hước của anh đâu rồi? Trong chuyện này, em không có lỗi gì cả, đến bây giờ anh cũng không nhớ là đêm đó, hai đứa mình cãi nhau vì chuyện gì nữa! Em biết hok, giá như, giá như có một cơ hội làm cho em cười, chỉ một thôi, anh sẽ tận dụng, để rồi chỉ cần trông thấy nụ cười nở rộ trên làn môi đó, thế giới này phút chốc cũng chỉ là một hình tượng nhỏ nhoi đang đứng lại trong trái tim đang thổn thức. Có lẽ nếu lúc này, nghe anh nói vậy, em chỉ nghĩ rằng anh là một thằng ngụy biện, không hơn. Em là người mang đến, mang trở lại cho anh những cảm xúc nồng nàn, và cũng một lần nữa, em lại chính là người mang tất cả, bước đi theo em, chỉ như một cái bóng, dần mờ khuất trong đêm. Cái phút giây ấy, em trách rằng, tại sao anh xem em như một trò đùa, như một món đồ chơi, để rồi yêu thì yêu, không yêu nữa thì xù! Anh nên nói gì nhỉ? Thôi! Em nghĩ sao thì nghĩ, anh không nói với em, nhưng nếu thương anh, em phải biết chứ.

Thật sự, anh không yêu em, nhưng từ lúc wen em tới cả bây giờ, chưa lúc nào anh muốn từ bỏ em cả, thậm chí anh còn sợ em sẽ rời xa anh nữa kìa. Anh nói thật đấy. Nhưng anh không ngờ… Anh biết rằng, giữa hai đứa mình, có quá nhiều mâu thuẫn, về gia đình, về gia cảnh, về kinh tế, về tính tình, về lý tưởng, và về mục đích sống… Em có nói với anh, rằng bình thường những người yêu nhau thường trái ngược tính nhau chứ? ^^ Em con nít quá đi! Tình yêu là đến từ con tim, tim mình em không tin, sao lại tin mấy lời ngụy biện đó. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, anh cũng thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, em cũng chẳng phải cố gắng vì anh, chẳng phải kiềm nén cảm xúc, em cứ phát triển thành con người mà em tự cho là tốt nhất đối với em, rằng anh từ nay đã bị tước bỏ cái quyền kiềm kẹp em, em sẽ trở thành một người mà em sẽ trở thành. Em chỉ là một cô bé! Bây giờ, anh vẫn đang đặt câu hỏi tại sao, tại sao tất cả mọi việc lại trở nên như vậy, rằng tất cả có phải lỗi của anh hay không, rằng làm sao anh có thể sữa chữa lại tất cả, khi… mà … em… vẫn cứ như bây giờ. Ôi cái tuổi học trò. Có lẽ em chỉ xem anh là một trong những vật trong bộ sưu tầm chinh phục tình yêu của em mà thôi. Viết tới dòng này, coi lại từ đầu tới đây, anh mới thấy tâm trạng của mình bối rối như thế nào khi nghĩ về em, tất cả đã thể hiện trong cách hành văn của mình. Cám ơn em! Cám ơn em đã cho anh những cảm xúc ngọt ngào, những kỷ niệm đẹp. Em hãy yên tâm, dù cuộc sống này có ra sao đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em, vẫn sẽ luôn giúp em tốt hơn trong khả năng của mình, dẫu biết rằng, từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể là bạn!

Bình Luận:

Web hosting by Somee.com